Truỵ Hoan – Chương 3: Chó dữ.

Mặt Triệu Trầm Thiến vô cảm, khá kiên nhẫn với hắn: “Chuyện gì?”
Tiêu Kinh Hồng nhìn qua cung nữ xung quanh, vô cùng suồng sã cúi người nói bên tai Triệu Trầm Thiến: “Điện hạ, trinh thám mật báo Ngự sử trung thừa Hàn Thủ Thuật tụ tập học sinh thái học nói Thiên tử đã mười bảy tuổi, đủ để tự mình chấp chính, bọn họ cùng nhau dâng tấu xin Thái hậu chọn Hoàng hậu, trao quyền lại cho Thiên tử.”
Tiêu Kinh Hồng đột nhiên dựa gần như thế, Triệu Trầm Thiến nhíu mày, đang định mắng thì nghe hắn nói, tim Triệu Trầm Thiến hẫng một nhịp, cũng không truy cứu chuyện hắn thất lễ, vô cảm nói với đám cung nữ: “Các ngươi đều ra ngoài đi.”
Đám cung nhân đã hoảng sợ không dám lên tiếng từ lúc Tiêu Kinh Hồng vén rèm bước vào, các nàng thấy Trưởng công chúa không những không trách phạt Tiêu Kinh Hồng còn cho các nàng lui xuống, các cung nữ nhìn nhau, không dám nói gì, cúi đầu hành lễ: “Vâng.”
Các cung nữ nối đuôi nhau ra ngoài, Tống Tri Thu đi cuối cùng, nàng ta vừa bước đến cửa đã không nhịn được quay đầu lại, nhìn qua tấm rèn mờ mờ, Triệu Trầm Thiến vẫn biếng nhác tựa trên ghế, không thèm quan tâm dáng vẻ như vậy không hợp để gặp thần tử… Còn kẻ suồng sã Tiêu Kinh Hồng vẫn đứng bên ghế, lưng hơi cong, ánh mắt vẫn nhìn nàng chằm chằm. Chỉ sợ đến Tiêu Kinh Hồng đang cười cũng không để ý ánh mắt hắn nóng bỏng đến nhường nào.
Triệu Trầm Thiến đợi lâu mà không nghe thấy tiếng đóng cửa, thản nhiên nhìn sang hướng đó, Tống Tri Thu cúi đầu bước ra khỏi cửa rồi đóng lại, đồng thời tạo tiếng cửa đóng.
Tiêu Kinh Hồng để ý thấy Triệu Trầm Thiến thất thần, không khỏi quay đầu nhìn: “Điện hạ, sao thế?”
Triệu Trầm Thiến thôi nhìn, khẽ lắc đầu: “Không có gì, ngươi nói tiếp đi.”
Tiêu Kinh Hồng nhìn Triệu Trầm Thiến chằm chằm, bỗng chốc không đành lòng, chỉ có những lúc này hắn mới có thể quang minh chính đại nhìn nàng, cũng chỉ có lúc này Triệu Trầm Thiến mới đặt hết sự chú ý lên người hắn.
Tiêu Kinh Hồng thở dài trong lòng, nhưng hắn biết tính Triệu Trầm Thiến, không dám kéo dài, kể rõ tin tức mật thám truyền đến: “Đám học sinh kia còn hỗn hào với điện hạ, nói phụ nữ cướp quyền, nữ tử lầm quốc.”
Triệu Trầm Thiến nhướng mày, nở nụ cười: “Chỉ vậy?”
Nàng thong dong như thể người bị mắng không phải nàng. Nghĩ đến những lời kia, Tiêu Kinh Hồng khựng lại, miễn cưỡng nói: “Bọn họ còn nói, điện hạ… Qua ba lần đò, không có đức hạnh, bây giờ còn lộ diện trên triều đình, cho người không sạch sẽ vào triều, chỉ sợ sẽ gây họa, dâm loạn hậu cung.”
Nói đến câu sau, ngay cả Tiêu Kinh Hồng cũng tức giận nhưng Triệu Trầm Thiến vẫn cười, chẳng mảy may quan tâm. Ba lần đò, không tuân thủ nữ tắc là nói nàng; cho người không sạch sẽ vào triều là nói Hoàng Thành ti.
Dù sao lúc trước để mở rộng nhân lực, lúc nàng chọn lựa cũng không quan trọng xuất thân, dù nam nữ tốt xấu, thậm chí yêu tinh, chỉ cần có tài nàng đều nhận. Trải qua năm năm đãi cát tìm vàng, chủ sự Ly Huỳnh đương nhiệm Hoàng Thành ti từng là nữ tử thanh lâu, đương nhiên bây giờ đã hoàn lương nhưng trong mắt đám văn nhân đọc đủ thứ sách thánh hiền, một lần làm kĩ cả đời là kĩ.
Hai điều trên đều có nguyên do, nhưng mắng nàng dâm loạn hậu cung thì oan quá. Nàng vì thi hành chính sách mới, mỗi ngày ngủ chưa đến ba canh giờ, thời gian còn lại không phải ra ngoài khảo sát cũng là cãi nhau với triều thần, lấy đâu ra sức dâm loạn?
Tiêu Kinh Hồng khó chịu nói: “Điện hạ, người vì việc nước mà thức khuya dậy sớm, lo lắng hết lòng, bỏ ra biết bao công sức, đám văn nhân kia chẳng làm gì mà chỉ trỏ người, người không giận sao?”
“Có gì phải giận?” Triệu Trầm Thiến đổi tư thế thoải mái khác, thản nhiên nói: “Ngươi đi trên đường bị chó cắn một miếng, ngươi sẽ tức sao?”
Tiêu Kinh Hồng nghe thế thì sửng sốt, không nhịn được bật cười. Triệu Trầm Thiến nói chuyện vẫn luôn độc miệng như thế, nói đúng tim đen. Sao hắn lại quên Trưởng công chúa là người không thích bị thiệt, dám mắng người của nàng có thể sẽ không bị phạt ngay lập tức, nhưng sau này có ai mà không phải trả giá gấp trăm gấp vạn lần chứ?
Tiêu Kinh Hồng không khỏi tưởng tượng những kẻ kia sẽ chịu cách trả thù hay ho nào, hắn vẫn thấy chưa đủ. Hắn cười khẩy, hung ác nói: “Không, thần sẽ lấy cây gậy đánh chết nó. Đến một con đánh một con, đến một đám đánh một đám.”
Triệu Trầm Thiến khẽ nhíu mày, khóe mắt liếc Tiêu Kinh Hồng một cái.
Mặc dù không có tiên nhân, nhưng ở nơi hoang dã có không ít yêu quái chuyên là hại người, bởi vậy bắt yêu sư có danh tiếng rất cao trong dân gian. Trong mỗi thôn đều có nhà thờ thổ thần, trấn lớn hơn chút sẽ có đạo quan, chùa chiền. Biện Kinh thịnh hành Phật Đạo, hằng năm Hoàng tộc đều chi tiền lập đàn cầu khấn, trong triều còn có cả Ti Thiên giám và Quốc sư.
Mỗi vị hoàng đế, hoàng hậu đều có dị nhân thuật sĩ thân cận khác nhau, thuật sĩ được yêu thích còn được chọn phe phái. Trên đã như thế, dưới ắt noi theo, quan lớn trong Biện Kinh theo đuổi sức mạnh quỷ thần, nhiều học sinh hàn môn cực khổ đèn sách mười năm vẫn chưa vào được cửa quan, nhưng sau khi tu đạo lại thành khách quý của Công chúa Vương gia.
Trong tình cảnh ấy, làn gió cầu tiên lan xa, nhiều người giàu có sẽ cho con cái đến Bạch Ngọc kinh thanh tu vài năm. Nhưng không phải ai cũng có thể bước trên con đường tu luyện, chúng sinh đông đảo, chỉ có một ít người có thiên phú dẫn khí nhập thể mới có thể bước vào cánh cửa huyền môn.
Nhưng trong những người đó đa số sẽ chẳng khác gì cơ thể người phàm, dao chém vào người sẽ bị thương, dính mưa sẽ bị cảm, chẳng qua sống lâu hơn người bình thường một chút, vũ lực cũng cao hơn đôi phần. Trong số đó chỉ có rất ít người may mắn có thể đột phá giới hạn sức mạnh của con người, có thể dùng sức mạnh trời đất, thậm chí có thể tu luyện ra hiện tượng thiên văn. Những gì trong truyền thuyết nhân gian như rải đậu thành binh, sửa dở thành hay, rút dao chặt nước đều là những chuyện chỉ một vài con cưng của trời mới có thể làm được.
Triệu Trầm Thiến biết rõ như thế là vì hai phò mã trước của nàng đều là người may mắn như thế, hơn nữa người kia chỉ mười lăm tuổi đã có thể tạo ra hiện tượng thiên văn. Mà nàng đã luyện rất nhiều năm cũng chỉ là người thường không thể chạm vào cửa huyền môn.
Sau này nàng trở thành Nhiếp chính Trưởng công chúa, ngày nào cũng phải xử lý một đống chính vụ, thật sự không còn thời gian luyện tập mới đành chấp nhận mình chỉ là người phàm. Nhưng trên người nàng vẫn còn nhãn giới hai người kia để lại, có thể cho nàng sử dụng.
Tiêu Kinh Hồng là hạt giống tốt nàng bồi dưỡng. Nhưng lúc nàng tìm ra hắn đã hơi muộn.
Quyền quý biện kinh theo đuổi sức mạnh tiên nhân đương nhiên sẽ tạo ra mấy thứ mờ ám, ví dụ như hội đấu giá yêu quái, trường đấu thú ngầm. Tiêu Kinh Hồng vốn là tên ăn mày nhưng vì thể chất kì giai nên bị người ta để ý, lừa bán đến trường đấu thú, đấu với yêu thú mua vui cho đám quan lại nhà giàu. Lúc nàng cứu Tiêu Kính Hồng ra hắn đã như con sói thực thụ, thấy người là cắn, nàng phải bỏ công hắn mới khoác da người lên.
Nhưng bản tính hắn vẫn hung ác như một thanh đau, tính cách như thế vốn không có gì không tốt, nhưng nếu không dạy dỗ kịp sẽ đem đến cho nàng nhiều phiền phức không cần thiết.
Triệu Trầm Thiến vén tay áo từ từ ngồi dậy, nói: “Trên đời có nhiều chuyện không thể giải quyết bằng vũ lực, đánh đánh giết giết là cách xử lý cuối cùng.”
Tiêu Kinh Hồng ngẩn người, không hiểu lại sao Triệu Trầm Thiến lại lạnh lùng như vậy, hắn nói: “Điện hạ nói phải, nhưng đám học sinh kia lỗ mãng với người, không phải nên dạy dỗ bọn họ ư?”
Triệu Trầm Thiến thở dài, biết chuyện này không nên để Tiêu Kinh Hồng nhúng tay vào. Nàng đứng dậy đi đến bàn tỏ ý khiển trách, nhưng Tiêu Kinh Hồng không chịu rời đi, đi theo sau nàng: “Điện hạ, bọn họ nói người như vậy người không giận, thần toàn tâm toàn ý vì người, sao người lại giận thần? Rốt cuộc thần đã sai ở đâu?”
Ta đã sai ở đâu?
Triệu Trầm Thiến ngẩn người, bên trai bỗng truyền đến tiếng người kia, vẻ mặt chàng luôn phấn khởi, ngay cả oán giận cũng hợp tình hợp lý như thế. Triệu Trầm Thiến hoàn hồn quay đầu nhìn Tiêu Kinh Hồng bướng bỉnh như chó săn, ánh mắt tủi thân kia khiến nàng không đành lòng, phá lệ bảo hắn ngồi xuống, kiên nhẫn giải thích: “Làm việc không thể chỉ nhìn bên ngoài mà phải nhìn xuyên vào bên trong, nhìn xem người trong đó muốn làm gì hoặc muốn ngăn cản gì. Đệ tử thái học học đủ thứ thi thư nhưng chẳng rành thế sự, trừ lòng nhiệt huyết ra thì chẳng biết gì, rất dễ bị kích động, nếu ta làm gì đám đệ tử kia thì sẽ dính bẫy kẻ đứng sau. Học sinh không hiểu chuyện, nhưng Hàn Thủ Thuật thì khác, mấu chốt chuyện này là gã kích động học sinh thái học buộc tội ta là muốn gì.”
Tiêu Kinh Hồng không ngồi xuống, vẫn cố chấp đứng bên cạnh Triệu Trầm Thiến, hắn suy nghĩ, thử nói: “Hắn muốn ép điện hạ rời triều, để Hoàng đế tự mình chấp chính?”
“Ngươi cũng nói hắn là Hoàng đế.” Triệu Trầm Thiến từ chối cho ý kiến, nói: “Hắn là đệ đệ ta, sớm muộn gì ta cũng phải trao quyền cho hắn, chỉ sớm hay muộn hai năm cũng đâu khác gì, vì sao bọn họ không thể chờ hai năm chứ?”
Tiêu Kinh Hồng nhíu mày nghĩ ngợi, bỗng nhiên ánh sáng lóe lên, bừng tỉnh: “Bởi vì chính sách mới!”
“Đúng thế.” Triệu Trầm Thiến thở dài, lòng cảm thấy mệt mỏi: “Chính sách mới đã thi hành được năm năm, mấy người chướng mắt ta cũng sẽ chướng mắt nó. Chắc lợi ích của ai đó bị đụng chạm nên mới thả chó ra cắn ta. Đấu tranh chính trị không lại nên giở trò bẩn thỉu, đúng là khốn nạn.”
Nói đến câu sau, nàng nở nụ cười nhạt, không biết nói đối phương hay nói chính mình.
Nàng đã biết đại khái người phía sau là ai. Chính sách mới của nàng thoạt nhìn khá nhiều, hoa cả mắt, nhưng đa số đều là thêu hoa trên gấm, thứ nàng thật sự muốn làm chỉ có một… Đo lại đất đai và làm lại thuế má.
Đại Yến đã khai quốc cả trăm năm, bắt đầu đi theo vết xe đổ của mấy triều đại trước, thôn tính đất đai. Đa số đất đai bị dùng xây chùa chiền, đạo quan, đám quan lại quyền quý dùng nhiều thủ đoạn để giấu diếm điền sản nhằm trốn thuế, nhưng quốc gia năm nào cũng cần dùng tiền, thu nhập từ thuế không thể bớt, đống thuế đó đều moi từ nông dân. Cứ thế thuế má của nông dân ngày càng nặng, quốc khố lại trống rỗng. Quốc khố trống rỗng, dù Triệu Trầm Thiến muốn làm gì cũng vướng tay, chính sách gì cũng chỉ là lời nói suông.
Vấn đề này như móng vuốt chặn ngang họng Đại Yến, nếu muốn lấy lại đất đai đã mất thì phải giải quyết vấn đề này. Thay vì trông cậy vào minh quân sau này chi bằng bắt đầu từ Triệu Trầm Thiến, nhân lúc vết thương còn chưa bung bét thì trị nó triệt để. Vậy nên nàng thi hành luật ruộng đất mới, đo lại ruộng đất, xác định chủ sở hữu ruộng, chia làm năm loại ruộng đất theo chất lượng đất đai, ấn định từng mức thuế cho từng loại.
Chỉ đoán cũng biết chuyện này chạm vào lợi ích của nhiều quan viên quyền quý, năm năm qua không ngừng có người chỉ trích nàng. Lần này khí thế như vậy, nàng phải tìm ra người đứng sau mới được.
Triệu Trầm Thiến suy tính trong lòng, theo tiến trình, đội ngũ đo ruộng đã đo đến Hàng Châu. Hàng Châu… Hình như đạo quan Quốc sư tu luyện trước khi vào triều nằm ở Hàng Châu.
Đất của Quốc sư ư… Tay Triệu Trầm Thiến siết chặt tay ghế, rơi vào suy tư.
Triệu Trầm Thiến suy nghĩ, Tiêu Kinh Hồng im lặng nhìn nàng. Nàng xuất hiện trước mặt người khác luôn mặc quần áo hoa lệ, kiên cường cao ngạo, xinh đẹp doạ người, chỉ có lúc này như đồ sứ có vết nứt nhỏ, Tiêu Kinh Hồng có thể thoáng nhìn thấy con người thật của nàng qua vẻ ngoài cứng rắn đó. Tiêu Kinh Hồng quỳ gối, chậm rãi quỳ trước người Triệu Trầm Thiến, hỏi: “Điện hạ, người kia là ai?”
Triệu Trầm Thiến phát hiện mình lại giải thích nguyên do cho người khác, đúng là như gặp quỷ, nàng âm thầm trách mình ngu ngốc, cũng không muốn tiếp tục đề tài này. Nhưng Tiêu Kinh Hồng như con chó lớn quỳ trước mặt nàng, tư thế như nàng không nói hắn sẽ không tránh đi. Triệu Trầm Thiến luôn kiên nhẫn với hắn, nói: “Người này tạm thời chúng ta không đụng vào, ngươi không cần lo. Chuyện này lúc ngươi ra khỏi cửa cứ xem như không biết, không được tự tiện hành động, chuyện thái học bên kia ta tự có sắp xếp.”
Tiêu Kinh Hồng nghe thế, trong cơ thể như có ngọn lửa vô hình bốc lên, hắn bỗng đưa tay đè lên đầu gối Triệu Trầm Thiến, không để tâm thứ gọi là lễ nghi quân thần, ngửa đầu nói: “Chuyện này không được xen vào chuyện kia cũng không được, điện hạ, vì sao người không cho thần tham dự? Rõ ràng Trình Nhiên có thể thay người đến Hàng Châu đo ruộng, Ly Huỳnh có thể thăm dò tin tức cho người, thần cũng có thể mà! Thần biết pháp thuật, biết giết người, chỉ cần người nói thần sẽ giết rất nhiều người.”
Lại nữa, Triệu Trầm Thiến đau đầu, sao hắn không hiểu chứ? Triệu Trầm Thiến lười đấu võ mồm với hắn, lạnh lùng nói: “Đứng lên đi.”
Triệu Trầm Thiến không chịu nhúc nhích, sự nhẫn nhại của Triệu Trầm Thiến cạn kiệt, đạp một cú lên ngực hắn, nàng nhíu mày, ánh mắt lạnh như băng: “Đứng lên.”
Triệu Trầm Thiến là người phàm, Tiêu Kinh Hồng có khiếu luyện võ trời sinh, mấy năm nay được cho đủ tài nguyên tu luyện hắn đã trở thành cao thủ. Luận võ lực hắn bỏ xa Triệu Trầm Thiến, một đá nàng của nàng chẳng có chút sát thương nào với hắn nhưng hắn không dám láo xược, tủi thân đứng dậy nhận sai: “Điện hạ thứ tội.”
Triệu Trầm Thiến mặc kệ hắn, cầm bút phê tấu chương. Một khi nàng làm việc sẽ chìm vào trong đó hoàn toàn bỏ quên thế giới bên ngoài, đến lúc nàng thoát khỏi công việc mới nhận ra hình như mình đã quên chuyện gì. Nàng phát hiện Tiêu Kinh Hồng vẫn đứng bên cạnh, dù lòng không cam lòng cũng không dám quấy rầy, chỉ dùng đôi mắt trông mong nhìn nàng.
Tựa như con chó lớn bị chủ nhân mắng, tủi thân cụp tai.
Triệu Trầm Thiến mềm lòng, thấy hắn như vậy, nàng hiếm khi đáp ứng: “Nếu ngươi muốn tham gia cũng không phải không thể, nhưng mà…”
Ánh mắt Tiêu Kinh Hồng sáng lên, nhưng lại bị hai từ “nhưng mà” của nàng dập tắt. Triệu Trầm Thiến lau sạch bút, cất tấu chương, lúc này mới thong thả nói: “Nhưng ngươi phải nghe lệnh của ta.”
Tiêu Kinh Hồng thở phào, ôm quyền quỳ xuống: “Tuân mệnh.”
Triệu Trầm Thiến say mê duyệt tấu chương không để ý thời gian, lúc này mới phát hiện sắc trời đã tối. Nàng nhớ ra có mấy tấu chương để bên Khôn Trữ cung, vừa ra ngoài vừa dặn dò Tiêu Kinh Hồng. Tiêu Kinh Hồng thuần thục lấy áo khoác cho Triệu Trầm Thiến, xách đồ, giành ra cửa điện trước, hơi lạnh bên ngoài xộc thẳng vào thổi hay trầm hương trong điện.
Triệu Trầm Thiến bất ngờ đối diện với đôi mắt yên tĩnh như mặt hồ. Đầu óc nàng bị gió lạnh thổi qua, cuối cùng cũng nhớ ra nàng quên mất chuyện gì.
Hôm nay nàng phải về Tạ phủ, nữ quan đã đến Lại bộ thông báo Tạ Huy đến đón nàng xuất cung.
Không biết y đã đến đây từ lúc nào, lúc nàng với Tiêu Kinh Hồng nói chuyện trong điện y vẫn luôn chờ ngoài này sao?

Truỵ Hoan – Chương 1: Phúc Khánh.

Sùng Ninh năm thứ bảy, Biện Kinh đổ tuyết, tuyết rơi xuống mái nhà, hàng vạn mái hiên chìm trong tuyết trắng, nhìn xa tựa Thiên cung.

Nhị Nha theo cha mẹ vào Đông Kinh ngắm thả đèn, cô bé ngồi trên lưng cha nhìn bảo tháp, đạo quan chằng chịt, tửu lầu đua nhau cao chót vót. Bên đường đầy rẫy gánh xiếc, người bàn hàng rong, tài tửu giai nhân sóng vai, đèn lồng treo đầy phố, kéo dài đến tận chân trời.

Cô bé nhìn đâu cũng thấy mới mẻ, cảm thấy hai con mắt cũng chẳng đủ ngắm. Cô bé không kìm được đưa tay sờ đuôi đèn lồng, phát hiện dù là cá chép vàng hay phượng hoàng năm màu đều nhìn về một hướng, cô bé nhìn theo, hưng phấn hét lên: “Cha ơi cha, cha nhìn tòa lầu kia kìa, đẹp quá!”

Nơi vạn đèn bao quanh, một tòa nhà sừng sững mọc lên, tuyết phủ đầy ngói lưu ly, vừa thuần khiết lại rực rỡ.

Cha Nhị Nha ngẩng đầu lên, nói: “Đó là Tuyên Đức môn, đến Tết Thượng Nguyên, Quan gia và nương nương sẽ ở đây chia vui với nhân dân.”

“Quan gia ạ?” Nhị Nha tò mò mở to hai mắt, hỏi: “Quan gia là người tôn quý, lợi hại nhất thiên hạ ư?”

Cha Nhị Nha cũng chỉ là bá tánh bình thường, nào dám bàn tán chuyện trong cung, người qua đường bên cạnh lộ vẻ châm chọc, nói: “Quan gia đúng là bậc cửu ngũ chí tôn, nhưng bây giờ thế đạo đảo điên, yêu nghiệt hoành hành, trên Quan gia còn có một vị Phúc Khánh Trưởng công chúa.”

“Được rồi được rồi.” Người đi cùng sợ dính phải phiền phức, vội đẩy gã đi: “Bàn tán chuyện triều chính, ngươi quên thủ đoạn của Hoàng Thành ti rồi ư?”

Gió tuyết càng lớn hơn, tiếng ồn ào trên đường bị tiếng gió át đi. Sương tuyết lướt qua Tuyên Đức môn nghiêm trang, lướt qua điện Quốc Khánh ngói xanh tường đỏ, cuối cùng dừng trước bậc thang điện Tử Thần. Vô số cấm quân, nội thị, cung nhân như con sâu cái kiến đứng trước tòa thành rộng lớn này. Nội thị áo xám cúi đầu quét tuyết trước bậc thềm, nữ quan áo đỏ lướt qua bọn họ không nhìn lấy một lần, bước trên đá cẩm thạch, nhanh chóng đi về Thùy Củng điện phía Tây.

Nữ quan Tống Tri Thu đứng trước cửa điện, rũ tuyết trên người mới dám vén rèm cửa ra. Hơi ấm từ Long Diên hương phả vào người nàng ta, tựa như bảo nàng nói.

Tống Tri Thu biết quy củ của điện hạ, ôm tấu chương đứng yên trước cửa điện. Thụy thú tử kim phả làn khói nhẹ, Tống Tri Thu không dám lắng nghe, chỉ có vài từ truyền vào tai nàng ta.

Một nam tử trung niên đang lải nhải gì đó, Tống Tri Thu nhận ra đây là tiếng của Hộ Bộ thị lang Thẩm Văn Nghiêu. Ông ta nhỏ giọng, cách rèm không nghe rõ nhưng không khó đoán ra ông ta đang nói chuyện thuế lương thực.

Nhưng dù ông đắn đo nói cách Hộ Bộ khổ tâm suy nghĩ ra, đối phương cũng chẳng kiên nhẫn nghe hết. Tống Tri Thu nghe thấy tiếng bịch trầm đục như có người nào đó ném sổ con lên bàn, lập tức giọng nói lạnh lùng vang lên: “Sổ tính sai rồi, về tính lại.”

Thẩm Văn Nghiêu trưng vẻ mặt đau khổ đi ra, chạm mặt với Tống Tri Thu. Ông ta sợ run, lập tức giấu vẻ mặt ủ rũ, khôi phục dáng vẻ văn nhân thanh cao chào Tống Tri Thu.

Tống Tri Thu hiểu cảm giác khó chịu trong lòng Thẩm Văn Nghiêu, bọn họ tỉ mỉ viết sổ con, Phúc Khánh Trưởng công chúa chỉ nói một câu tính sai, cũng chẳng nói tính sai ở đâu, vậy phải xem xét lại từng hạng mục, vất vả lắm mới nghĩ ra cách cân bằng lợi ích mọi mặt giờ phải làm lại. Mai là ngày nghỉ Thượng Nguyên, nhiều chuyện như thế ai vui cho được?

Tống Tri Thu đồng cảm, cũng không để bụng Thẩm Văn Nghiêu mặt lạnh, cười đáp lễ. Chờ Thẩm Văn Nghiêu rời đi, Tống Tri Thu mới từ từ vào nội điện, quả nhiên Nhiếp chính Trưởng công chúa đang ngồi tựa vào ghế quý phi, mi dài khép hờ, không biết đang xuất thần hay suy tư gì đó.

Tống Tri Thu đưa tấu chương cho cung nữ, nhanh chân bước đến quỳ xuống bóp chân cho Trưởng công chúa: “Điện hạ đang suy nghĩ chính sự ạ?”

Triệu Trầm Thiến đã sớm biết Tống Tri Thu đi vào, trong điện cũng không có người ngoài, nàng thở dài, hiếm khi lộ vẻ mệt mỏi: “Không nghĩ không được. Luật thị dịch* đã thi hành được năm năm, vẫn có người không chịu hiểu, âm thầm bài trừ. Ta thi hành luật thị dịch vốn muốn quan phủ ra mặt thu mua hàng hóa ế, chờ khi thị trường thiếu sẽ bán lại, không để thương nhân vô lương gây quốc nạn, cũng giúp quốc khố có thêm thu nhập. Đám văn nhân đó lại chế giễu, ngoài miệng chê tiền hôi, bên trong lại cho vay kiếm lời. Lúa rẻ sẽ khiến người nông dân thiệt hại, vậy mà bây giờ Hộ Bộ lại muốn hạ thấp giá lúa, còn nói là sắp xếp lễ Thừa Thiên cho Quan gia. Ha, chi bằng bọn chúng chuẩn bị chút tiền giấy, đợi sau này ép dân chúng nổi dậy rồi tiễn Hoàng đế đến thiên thu.”

*Luật thị dịch: là một trong những luật mới của nhà Tống. Ban hành vào năm Hi Trữ thứ năm, ban hành trong Biện Kinh, biên cảnh và một số nơi quan trọng. Dùng để bình ổn giá thị trường, thu mua hàng hoá ế, bán lại khi thị trường thiếu. Việc này nhằm hạn chế thương nhân đầu cơ hàng hoá. Bởi vì bị phái thủ cựu phản đối, luật thị dịch đã bị bãi bỏ sau ba năm.

Tống Tri Thu khó xử, nghe cũng không được, không nghe cũng không xong, chân quỳ như bị kim chích.
Vị Trưởng công chúa điện hạ này là như thế, nói một không hai, không chút lưu tình, độc mồm độc miệng có thể mắng người ta xuống tận khe đất. Nhưng ai bảo nàng là Triệu Trầm Thiến chứ, sinh ra đã có tự tin chế nhạo người khác.

Tống Tri Thu không kìm được trộm giương mắt đánh giá con cưng Thiên Đạo trẻ tuổi, xinh đẹp, tôn quý có tiền có thế này. Triệu Trần Thiến vừa sinh ra đã là Trưởng nữ của Chiêu Hiếu đế, mẹ đẻ là Hoàng hậu Mạnh thị. Mới hai tuổi đã được phong hào Phúc Khánh, thân phận tôn quý, còn được trời phú cho dung nhan tuyệt sắc, dù đã đổi ba phò mã nhưng trong Biện Lương vẫn có vô số thanh niên tài tuấn say mê nàng.

Mà vận số của nàng càng tốt hơn, Chiêu Hiếu Đế không con trai, nàng chọn một đứa bé trong tôn thất làm con thừa tự ghi dưới danh Mạnh Hoàng hậu, làm hoàng tử con vợ cả. Trong những năm cuối Nguyên Phù, nàng giành chiến thắng trong cuộc chiến tranh quyền đoạt vị, nâng đỡ kế đệ mười một tuổi, cũng là đương kim Hoàng đế Triệu Phù lên ngôi vua.

Bởi vì công lao này, Hoàng đế vô cùng tôn kính trưởng tỷ, chuyện đầu tiên sau khi kế vị là phong mẹ nuôi Mạnh Hoàng hậu làm Nguyên Hữu Thái hậu, tự mình buông rèm nhiếp chính. Chuyện thứ hai là phong Triệu Trầm Thiến làm Phúc Khánh Trưởng công chúa, ban quyền cai quản vạn hộ dân, có quyền quyết định chính sự bao gồm cả việc quân.

Lúc trước Mạnh Thái hậu còn không cung đấu thắng, sao có thể buông rèm nhiếp chính, cuối cùng quyền nhiếp chính rơi xuống tay Triệu Trầm Thiến. Bởi vậy trong ngoài cung thấy Triệu Trầm Thiến đều tôn xưng một tiếng Phúc Khánh Nhiếp chính Trưởng công chúa điện hạ.

Sau khi Triệu Trầm Thiến cầm quyền, mở rộng quy mô Hoàng Thành ti, sắp xếp vô số tai mắt trong Đông Kinh, tìm cách diệt trừ hết đối thủ. Sau khi này nắm quyền độc tài liền thi hành cải cách chính trị. Lấy niên hiệu Sùng Ninh của Thánh Tượng xưng cải cách Sùng Ninh, bây giờ đã là cải cách Sùng Ninh năm thứ năm.

Luật thị dịch là một trong những chuyện chính Triệu Trầm Thiến làm.

Nữ tử tham chính phải chịu nhiều chê trách, mà Triệu Trầm Thiến còn chuyên quyền, thay đổi cách thức của tổ tiên. Từ khi nàng cầm quyền đã có nhiều lời ra tiếng vào, trong triều nửa khen nửa chê, có bao nhiêu người ca tụng công đức của nàng thì có bấy nhiêu người trách mắng nàng làm loạn triều cương.
Nhưng từ đó cũng cho thấy thanh danh của Phúc Khánh Trưởng công chúa còn lớn hơn cả Đương kim Thánh thượng, thiên hạ chỉ biết Trưởng công chúa mà không biết Hoàng đế.

Tống Tri Thu biết bây giờ tâm trạng Triệu Trầm Thiến không tốt… Đương nhiên Triệu Trầm Thiến cũng hiếm khi vui, vậy nên Tống Tri Thu không nhắc lại chính sự, nàng ta khéo léo chuyển đề tài: “Điện hạ, ngày mai là Tết Nguyên Tiêu, người đã mệt mỏi một năm rồi, cũng nên nghỉ ngơi. Chi bằng nô tì theo người đi dạo ngoài cung?”

Triệu Trầm Thiến vẫn đang suy tư chuyện thuế lương thực, thản nhiên lắc đầu, nào có tâm trạng xuất cung đi dạo. Tống Tri Thu thấy Triệu Trầm Thiến không hiểu, đành giải thích: “Điện hạ, ngày mai trong cung tổ chức yến hội, người phải theo Quan gia và Thái hậu lên Tuyên Đức môn ngắm đèn, tất nhiên không đi đâu được. Nhưng Tết Nguyên Tiêu là ngày gia đình đoàn viên, người không thể làm lơ Tạ phủ được.”

Triệu Trầm Thiến chớp mắt, giờ mới nhớ ra nàng đã lập gia đình, ngoài cung còn có mẹ chồng trên danh nghĩa.

Triệu Trầm Thiến xoa trán, thở dài.

Tống Tri Thu nhìn sắc mặt Triệu Trầm Thiến là biết nàng chưa chuẩn bị gì.

Tâm trạng Tống Tri Thu phức tạp, nàng ta nhìn nữ tử tôn quý, thuận buồm xuôi gió, dung mạo tài trí có thừa này, không nhịn được cảm thán trong lòng, vận mệnh đúng là không công bằng chút nào.
Có người cầu chẳng được, có người lại xem như giày rách.

Dung mạo Triệu Trầm Thiến đẹp nhường nào cả nước biết, lúc nàng còn chưa thành Nhiếp chính Trưởng công chúa đã có danh đệ nhất mỹ nhân Đại Yến. Sau này nàng trở thành người cầm quyền Đại Yến, dân chúng bàn về chủ trương chính trị, hướng đi, bàn về thủ đoạn độc ác của nàng mà quên mất dung mạo nàng. Nhưng chẳng thể phủ nhận dung mạo nàng còn sắc sảo hơn thời thiếu nữ, vẫn xứng danh đệ nhất mỹ nhân.

Triệu Trầm Thiến nổi danh ngoài kia, gia thế, quyền lực, địa vị muốn gì có đó, đương nhiên phò mã nàng cũng chẳng kém. Phò mã đương nhiệm của nàng là Tạ Huy, là trưởng tôn thế gia Tạ thị, bây giờ đã làm đến chức Lại Bộ thị lang, là người trẻ tuổi nhất từ trước đến nay.

Tạ Huy dịu dàng, quân tử như ngọc, có phong thái Ngụy Tấn, từng là tình nhân trong mộng của hơn nửa tiểu thư nhà quan Biện Kinh. Nhưng không hiểu sao người cao quý như thế lại bị Triệu Trầm Thiến nhắm đến, thành phò mã thứ ba của Phúc Khánh công chúa.

Đúng vậy, là thứ ba, y còn chẳng phải là phò mã đầu tiên của Triệu Trầm Thiến.

Đến giờ vẫn còn thiếu nữ tức giận bất bình, tình đầu các nàng luôn tâm niệm kết hôn với nữ tử đức hạnh vẹn toàn thì chẳng sao, tại sao lại ở rể công chúa, còn là công chúa không tuân thủ nữ tắc, hủy hôn hai lần, tình sử hỗn loạn chứ!

Nói đến tình sử của Triệu Trầm Thiến cũng không biết nên cảm thán vận đào hoa của nàng tốt hay không tốt. Nếu không tốt thì phò mã của nàng đều là giai nhân tài hoa, gia thế hiển cách, người nào cũng muốn dâng hiến hết cho nàng. Nếu nói tốt thì nàng đính hôn ba lần, hai phò mã đều xảy ra chuyện không may trước hôn lễ, phò mã Tạ Huy bây giờ cũng đã sống riêng nhiều lắm.

Chuyện này phải kể từ khi Chiêu Hiếu Đế còn sống.

Mấy năm trước nếu hỏi gia tộc có quyền có thế nhất trong triều là nhà nào thì chẳng có ai nghĩ đến Tạ gia, thậm chí còn chẳng nghĩ đến Hoàng thất. Dù hỏi quan viên triều điền, dân thường hay hiệp sĩ giang hồ, nhà đầu tiên mọi người nghĩ đến chắc chắn là Dung gia.

Lũng đoạn hơn nửa binh quyền triều đình, dốc hết sức cho chiến cục – Dung gia phủ Trấn quốc Đại tướng quân.

Cũng là gia tộc phò mã đầu tiên của Triệu Trầm Thiến – Dung Xung.

Truỵ Hoa – Chương 2: Bạc Tình.

Lịch sử Dung gia phải quay ngược lại Hoàng đế đầu tiên – Yến Thái Tổ.

Những năm cuối Hậu Tấn, chiến loạn bùng lên tứ phía, dân chúng lầm than. Ban đầu Yến Thái Tổ – Triệu Mục Dã là hiệp khách võ nghệ cao cường, ông không chấp nhận cách làm cắt đất xưng nhân của Thạch Kính Đường*, ông dựa vào võ công của mình hành tẩu giang hồ, thay trời hành đạo. Trên đường đi, ông kết bạn được với Dung Tuân – truyền nhân của thế gia bắt yêu, hai người vừa gặp như đã quen, kết bái huynh đệ, cùng nhau bước vào giang hồ hành hiệp trượng nghĩa. Cuối cùng thanh danh lan xa, tập hợp được đại quân khởi nghĩa thành lập Đại Yến.

*Hậu Tấn Cao Tổ (30 tháng 3, 892 – 28 tháng 7, 942), tên thật là Thạch Kính Đường (石敬瑭), là hoàng đế đầu tiên của triều Hậu Tấn. Năm 936, Thạch Kính Đường nổi dậy chống Hậu Đường, ông cầu viện sự giúp đỡ của Khiết Đan, cắt 16 châu cho Khiết Đan sau khi giành được quyền lực, một hành động có tác động đến tình thế chính trị Trung Quốc trong nhiều năm sau đó. (wikipedia)

Triệu Mục Dã đăng cơ xưng Đế, Dung Tuân không muốn vào triều đình, tự nguyện ở ẩn, tiếp tục hàng yêu trừ ma, tu tiên. Triệu Mục Dã vô cùng biết ơn người anh Dung Tuân đã giúp mình giành giang sơn, đặc biệt phong Dung Tuân làm Trấn quốc Đại tướng quân, chức vị được truyền cho con cháu. Dung Tuân không muốn vào kinh, Triệu Mục Dã đã đổi tên núi nơi Dung Tuân tu đạo thành Bạch Ngọc Kinh. Phỏng theo “Hải nội thập châu kí*”, xây mười hai tòa nhà trên núi xứng với tên “Bạch Ngọc Kinh”.

*Tập tiểu thuyết siêu nhiên thời cổ đại, còn được gọi là “Thập châu kí”.

Dung Tuân trên núi nhận môn đồ, thu hút nhiều kỳ nhân dị sĩ, xử lý giúp Triệu Mục Dã một số chuyện không tiện làm như ám sát, lời nguyền, đuổi quỷ, trừ yêu, dùng huyền thuật răn đe con cháu phải nghe lệnh triều đình, từ đó luôn xử lý những tai họa ngầm cho Yến Thái Tổ.

Từ xưa đến nay đã trở thành ước định bất thành văn, Bạch Ngọc Kinh giúp triều đình quản lý người trong giang hồ, giúp triều đình trừ gian diệt ác, uy hiếp dị tộc phương Bắc, khi cần thì thay quan địa phương giải quyết một ít yêu ma quỷ quái. Để trao đổi, triều đình sẽ cung cấp tiền tài, vũ khí và tài nguyên tu hành cho Bạch Ngọc Kinh.

Người Bạch Ngọc Kinh uy danh hiển hách, tiên khí bay bay, kỳ nhân dị sĩ trong gia hồ tứ hại tụ họp đều gọi là Ngọc kinh, lấy Hoàng đô Biện Kinh phân chia. Có thể cùng ngồi ăn trong hoàng thành cũng có thể thấy uy vọng của Bạch Ngọc Kinh trong lòng dân chúng.

Người Dung gia noi theo chí hướng tổ tiên tập võ tu đạo, tiếp nối chưởng môn Bạch Ngọc Kinh. Đến thế hệ Chiêu Hiếu đế, Dung gia đã truyền đến chưởng môn đời thứ ba – Dung Phục.

Dung Phục có ba đứa con, đứa nào cũng năng lực xuất chúng, nhất là con trai út Dung Xung, là thiên tài kiếm đạo có thiên phú tốt nhất từ khi Bạch Ngọc Kinh thành lập đến nay. Năm Dung Xung mười lăm tuổi đã có kiếm pháp, vượt qua người cùng lứa, Chiêu Hiếu đế vừa nghe đã thích, trùng hợp trong Kinh có con yêu quái hoành hành đã lâu, Chiêu Hiếu đế liền triệu Dung Xung vào Kinh trừ yêu.

Khi đó đúng lúc Dung Xung vừa có ước định giao đấu với Thiếu chủ Vệ gia Vệ Cảnh Vân ở Vân Trung thành, sau khi nhận được thánh chỉ đã thi đấu với Vệ Cảnh Vân xem ai giết được con yêu quái đó đầu tiên sẽ là người xuất sắc nhất trong thế hệ. Sau đó chàng chẳng để tâm Vệ Cảnh Vân có đồng ý không đã một thương một ngựa chạy thẳng đến Biện Kinh.

Cuối cùng con yêu quái đã bị Dung Xung giết chết, trong cung tổ chức yến tiệc long trọng mừng Dung Xung chiến thắng trở về. Khi đó Mạnh Hoàng hậu đã thất sủng nhiều năm, mọi chuyện trong cung đều do sủng phi Lưu Uyển Dung làm chủ. Lưu Uyển Dung rất xem trọng thiếu niên thiên tài Dung Xung này, trong yến hội sắp xếp cho con gái Ý Khang công chúa gặp mặt Dung Xung, muốn tác hợp hai tiểu bối.
Chẳng ngờ trong yến hội Dung Xung không nói câu nào với Ý Khang công chúa mà lại nhất kiến chung tình với Phúc Khánh công chúa Triệu Trầm Thiến ngồi bên cạnh. Sau đó mặc kệ gia tộc ngăn cản, chàng nhiệt tình theo đuổi Triệu Trầm Thiến.

Không ai tin Triệu Trầm Thiến vô tình, chắc hẳn nàng đã cố tình quyến rũ em rể trước mặt mọi người và cả Lưu Uyển Dung. Lưu Uyển Dung suýt nữa tức chết, nhưng không dám nói gì người có chống lưng lớn như Dung Xung. Cha chàng là Trấn quốc Tướng Quân do Thái tổ Hoàng đế thân phong kiêm chưởng môn Bạch Ngọc Kinh, mẹ là bắt yêu sư danh chấn giang hồ, anh cả là Chỉ huy sứ Điện tiền ti, anh hai là trọng thần danh tướng chống Bắc Lương, một người như thế quyết tâm muốn cưới Triệu Trầm Thiến, Lưu Uyển Dung có thể làm gì chứ? Ngay cả Chiêu Hiếu Đế cũng không thể làm gì.

Có thể nói Dung Xung mê đắm Triệu Trầm Thiến, mọi người trơ mắt nhìn chàng đánh mã cầu với sứ giả Bắc Lương lấy tiền thường đưa cho người trong lòng chỉ để đổi lấy nụ cười của nàng, nhìn chàng để dỗ Triệu Trầm Thiến vui mà xông vào cấm cung, bị anh cả mình dùng gia pháp phạt, nhìn chàng đốt pháo hoa một đêm để chúc mừng sinh nhật Triệu Trầm Thiến, dân chúng cả thành đều thấy tình yêu chàng giành cho Phúc Khánh công chúa.

Chuyện hoang đường như thế nhiều không kể xiết, tiên sinh kể chuyện trong Biện Kinh đều đã kể hết. Cuối cùng Chiêu Hiếu Đế đành ậm ờ ban hôn cho Dung Xung và Triệu Trầm Thiến, mặc dù đối tượng từ Hoàng thứ nữ thành Hoàng trưởng nữ nhưng đại cục không thay đổi, Chiêu Hiếu Đế cũng vui vẻ chấp nhận, chỉ có Lưu Uyển Dung bực bội.

Chuyện Dung Xung kết hôn với Triệu Trầm Thiến lan xa, các nước đều biết. Khoảng thời gian sau đó tiên sinh kể chuyện trong Biện Kinh đều kể chuyện tình yêu nhiệm màu của chàng hiệp sĩ thiếu niên tài hoa và nàng công chúa xinh đẹp. Dân chúng giăng đèn kết hoa, ai ai đều chúng phúc cho đôi tình nhân này. Dưới sự chứng kiến của mọi người, Triệu Trầm Thiến cập kê, cung đình tổ chức yến hội long trọng, hôn lễ của nàng và Dung Xung được xác định sẽ tổ chức vào tháng ba năm sau, xuân về hoa nở, là thời gian đẹp nhất trong năm.
Cuối cùng chuyện tình yêu của thiếu hiệp và công chúa đã kết thúc mỹ mãn, nhưng đời nào có chuyện gì suôn sẻ, trong năm đó trên đường cha mẹ Dung Xung vào Kinh tham dự hôn lễ đã gặp đàn thú lớn, hai vợ chồng đều táng thân trong miệng thú, không ai sống sót. Theo sau đó anh hai Xung Dung là Dung Mộc tham công liều lĩnh làm Hàm Cốc quan đại bại, mấy vạn binh lính chết thảm nơi sa trường, chính Dung Mộc cũng bị vạn tiễn xuyên tim, chết không ra hình người.

Thảm án liên tiếp xảy ra khiến Vua và dân chúng khiếp sợ, còn chưa đợi mọi người phản ứng, có binh lính đã tìm được thư từ qua lại của Dung Mộc và quân Bắc Lương trong đống di vật của y, phát hiện Dung gia có ý đồ cấu kết với Bắc Lương, phế đế tự lập!

Chiêu Hiếu đế giận giữ, lập tức phán Dung gia tội phản quốc, cả tộc chịu tội, Phò mã Dung Xung trong một đêm biến thành tù nhân. Anh cả Dung Xung tức Chỉ huy sứ Điện Tiền ti Dung Trạch chủ động xin lệnh đi điều tra chuyện Hàm Cốc quan, kết quả vừa ra khỏi Biện Kinh đã biến mất.

Vậy nên Dung gia phản quốc, Dung Trạch bị phán tội bỏ trốn. Chiêu Hiếu Đế niệm tình Dung Xung có hôn ước với Phúc Khánh công chúa, hứa chỉ cần chàng nhận tội thì có thể xử nhẹ, nhưng ngục tốt nơi Dung Xung bị giam đã báo chàng không hề hối cải, liên tiếp cuồng ngôn bất kính với Quan gia. Nhưng chứng cứ Dung gia phản quốc quá xác thực, chàng thấy không thể chối cãi đã cấu kết với nhân sĩ giang hồ đánh ngất cai ngục rồi tẩu thoát.

Triều đình lập tức phát lệnh truy nã, nhưng đến bây giờ cũng không ai biết Dung Xung ở đâu.

Một nhà Dung Gia rơi từ mây xuống vũng bùn, khiếp sợ ban đầu đi qua, mọi người nhanh chóng nhận ra Dung gia luôn chống lại Bắc Lương sẽ phản quốc thật sao? Nhưng Chiêu Hiếu Đế nói phải là phải. Mưu tính của đế vương không thể nói đúng hay sai, nhưng Triệu Trầm Thiến thân là con gái hoàng đế cũng là con dâu Dung gia có phải nên tỏ vẻ đau thương, dù không lấy chết tỏ rõ chí hướng thì ít nhất cũng phải đồng cam cộng khổ với vị hôn phu chứ?

Dù sao Dung Xung cũng thích nàng như thế.

Nhưng Triệu Trầm Thiến không làm thế, ngày Dung gia bị phán phản quốc, nàng ở trong cung không ra ngoài nửa bước, lúc Dung Xung bị giam trong ngục, nàng cũng chẳng hỏi lấy một lời. Thậm chí ngay trong năm đó, nàng chủ động xin Chiêu Hiếu đế ban hôn cho nàng và Thiếu chủ Vân Trung thành Vệ Cảnh Vân.

Đúng là Vệ Cảnh Vân, Thiếu chủ thi giết yêu với Dung Xung.

Bạch Ngọc Kinh thu hút nhiều kỳ nhân dị sĩ phân ưu với triều đình, nhưng có một vài dị nhân không muốn nghe lệnh triều đình, những người này đã thành lập Vân Trung thành. Là liên minh tán tu tiềm lực dồi dào, triều đình Đại Yến, Bắc Lương, Tây Hạ đều phải kiêng kị ba phần.

Triệu Trầm Thiến không những không thủ tiết cho vị hôn phủ mà nhanh chóng tìm một chàng rể mới, còn là Thiếu chủ Vân Trung thành?

Lạnh lùng, bạc tình như thế, không chỉ dân chúng Biện Kinh, ngay cả mẹ ruột Triệu Trầm Thiến là Mạnh Hoàng hậu cũng chẳng hiểu nổi nàng. Gái ngoan không kinh hai chồng, ngựa tốt không chịu hai người cưỡi, sao nàng có thể lẳng lơ như thế?

Nhưng Triệu Trầm Thiến chẳng tỏ chút thương nhớ Dung Xung, tuyệt tình đến mức khiến người ta hoài nghi có phải nàng thông đồng với Chiêu Hiếu đế gây ra chuyện Dung gia.

Trong một năm này thanh danh của Phúc Khánh công chúa chìm xuống đáy vực. Mặc dù ngoài miệng ai ai cũng nói Quan gia anh minh, nhưng dù dân chúng hay mệnh quan triều đình đều không chấp nhận được hành vi ác độc như vậy. Nhưng chỉ trong thời gian ngắn Triệu Trầm Thiến đã dùng cách thức kỳ lạ của mình chứng tỏ nàng không nội ứng ngoại hợp hãm hại Dung gia, nàng chỉ đơn thuần bạc tình bạc nghĩa.

Năm đầu Nguyên Phù cũng là năm thứ hai Triệu Trầm Thiến đính hôn với Vệ Cảnh Vân, Vệ Cảnh Vân ra ngoài rèn luyện gặp chuyện chẳng may, kinh mạch đứt đoạn, y tu nói có thể sau này sẽ thành kẻ tàn tật. Tin tức truyền ra không bao lâu Triệu Trầm Thiến đã cắt đứt hôn ước với Vệ Cảnh Vân, chỉ tháng sau nàng đã đính hôn với Trưởng tôn Tạ gia – Tạ Huy.

Vân Trung thành vì vậy mà trở mặt với Biện Kinh, Vệ Thành chủ còn nói từ nay về sau người họ Triệu không được bước vào Vân Trung thành nửa bước.

Có thể tưởng tượng được khi nghe được “tin vui” của Phúc Khánh công chúa, dân chúng Biện Kinh đã chết lặng thế nào, đám người thích thầm Tạ Huy đã tan nát cõi lòng ra sao. Qua chuyện này thế nhân đều biết Triệu Trầm Thiến trời sinh bạc tình, luôn qua lại với lang quân có quyền có thế, khi đối phương thất thế nàng sẽ vứt đi như chiếc giày rách.

Một người như thế đương nhiên sẽ chẳng ai trông cậy nàng giúp chồng dạy con, hiếu thuận cha mẹ chồng. Sau khi Triệu Trầm Thiến thành hôn với Tạ Huy, nàng vẫn sống trong phủ công chúa của mình, qua Tạ phủ không được mấy lần, tình cảm vợ chồng với Tạ Huy… Chỉ có thể nói có chút ít cũng hơn không.

Những năm này Biện Kinh luôn bàn tán chuyện tình của Phúc Khánh công chúa đến khi nàng lấy đời chồng thứ ba, trở thành Nhiếp chính Trưởng công chúa mới bớt đi.

… Bởi vì mọi người đều bàn tán chuyện nàng trị quốc.

Có thể nói có người trời sinh đã là tâm điểm, nhất cử nhất động đều nơi đầu sóng ngọn gió. Ghen tị cũng chẳng được, thay đổi cũng chẳng xong.

Tống Tri Thu kìm suy nghĩ trong lòng, dịu giọng nói: “Điện hạ, nô tì đã chuẩn bị quà cho người xong, đợi lát nữa Tạ tể chấp* tan làm, người cùng ngài ấy quay về Tạ phủ tặng quà cho Tạ lão phu nhân. Cho dù không qua đêm cũng nên ăn bữa cơm đoàn viên. Dù sao người cũng là vợ người ta, nếu không phụng dưỡng nhà người ta sẽ bị người trong thiên hạ chê cười.”

*Chỉ chức quan quan trọng phụ trách các vấn đề của đất nước.

Sao Triệu Trầm Thiến không biết chứ, ngày nào nàng cũng bị đám văn nhân kia mắng, cũng đoán được bọn họ mắng nàng thành cái dạng nào. Nàng khẽ thở dài, biết Tống Tri Thu có ý tốt, dù trong lòng nàng không bằng lòng nhưng cũng làm theo lời Tống Tri Thu, nói: “Phiền ngươi rồi. Nay các ngươi để ý thời gian Tạ Tương tan làm, khi hắn đến… Báo ta một tiếng.”

Hạ nhân nghe thế mừng rỡ, vội vâng dạ: “Vâng thưa điện hạ, nô tì sẽ lưu ý, chỉ cần đến Lại bộ nói tối nay người sẽ về Tạ gia, chắc chắn Tạ tể chấp sẽ đến đón người.”

“Đúng thế điện hạ, người và Tạ tể chấp đều đẹp, đứng chung thì miễn bàn. Hơn nữa Tạ tể chấp toàn tâm toàn ý với người, thành thân nhiều năm như vậy vẫn chưa nạp thiếp, có thể nói là tình sâu nghĩa trọng. Nhưng người luôn lạnh nhạt với Tạ tể chấp, nếu người cười một cái, nói lời ngon ngọt với Tạ tể chấp, ắt hẳn ngài ấy sẽ đồng ý vào ở trong phủ công chúa. Dù sao hai người cũng là vợ chồng.”

Toàn tâm toàn ý, tình sâu nghĩa trọng? Triệu Trầm Thiến cong môi, cười không đáp. Các cung nữ vui sướng mặc sức tưởng tượng viễn cảnh công chúa và Tạ Tương hòa thuận, đúng lúc này ngoài điện truyền đến tiếng bẩm báo lanh lảnh: “Điện hạ, Ngu hầu Điện Tiền ti cầu kiến.”

Thùy Củng điện còn chưa truyền ra tiếng cho chép người kia đã vén rèm bước vào, Tống Tri Thu thấy hắn không có quy củ như thế, nhíu mày trách mắng: “Tiêu Kinh Hồng, láo xược, không triệu không được vào.”
“Đành chịu.” Triệu Trầm Thiến luôn xấu tính lại khoan dung, nàng vẫn nằm trên ghế quý phi không ngồi dậy, lười biếng hỏi: “Tự ý xông vào Thùy Củng điện, Tiêu Kinh Hồng, tốt nhất ngươi cho ta một lý do.”

Thiếu niên đẹp trai cao lớn cười bất cần, hành lễ nói: “Đương nhiên là có chuyện quan trọng phải bẩm báo điện hạ.”